Hồng trần lắm nực cười Si tình lắm cô liêu
Có một vài người nói với tôi, Sĩ Thần là một đóa hoa Mạn Đà La rực rỡ, xinh đẹp, mị hoặc nhưng cũng đầy độc dược, hoặc là một đóa phù dung sang trọng quý phái, kiêu ngạo giữa đất trời, hay là một nhành hồng đỏ thắm, huyễn hoặc đầy gai nhọn. Nhưng với tôi, Sĩ Thần lại là một thiên niên hỏa hồ ly, rực rỡ rạng ngời, thu hút mọi ánh nhìn, là một người tâm kế, tính toán, thủ đoạn, gian xảo tựa như loài hồ ly , nhưng một khi đã yêu thì sẽ trung tâm dốc hết lòng. Mỗi khi nhắc Sĩ Thần là tôi nhớ đến từng ánh mắt mị hoặc, nhớ từng nụ cười câu tâm, nhớ từng trò ma mãnh mà y dùng để đối phó với Nghiêm Thanh Nhẫm, nhớ từng từng lời oán trách, giận hờn, nhõng nhẽo, nhớ từng cái nhếch mép, phất tay khi say, nhớ từng bước chân nghênh ngang, nhớ cái tính tình bướng bỉnh ngang ngược, nhớ cả cái khí chất tà mị hút hồn người, đã biết là không thể say đắm nhưng lại không cản được mình mà lao đầu vào. Thế nên tôi không thể nào ngừng liên tưởng hình ảnh một chú hỏa hồ ly cao ngạo, ranh ma và một Sĩ Thần xinh đẹp, kiêu ngạo lại với nhau. Với tôi, hai hình ảnh đó đã là không thể tách rời.
Và lão gia Tần Chính/ Ngụy Vô Song cũng giống tôi, là một nạn nhân của thiên niên hỏa hồ ly, chỉ có điều đời đời kiếp kiếp này hắn đã bị giam chặt trong vòng kìm hãm đó, không giẫy ra được mà tôi cũng chắc chắn rằng lão gia cũng không muốn giẫy làm chi. Hắn nguyện được chết chìm trong chiếc bẫy đó, dù sao, nói về mấy trò câu dẫn, ai qua được Tứ phu nhân của hắn chứ.
Thế nhưng, đoạn quá khứ của bọn họ là cả một câu chuyện dài, vừa bi vừa hài, vừa đau buồn, vừa thê lương. . .
Hồng trần lắm nực cười. . .
Là mỹ nhân thì sao, có võ công tuyệt đỉnh thì thế nào, được mọi người nể phục thì có được gì, ngay cả hạnh phúc của mình cũng không thể tự định đoạt được.
“Ta có nghe lầm không?” Sĩ Thần trợn to mắt phượng đi đến trước mặt đại ca, “Muốn cầu thân ta?”
“Sĩ Nguyệt đừng bức Sĩ Thần! Để hắn tự quyết định!” Tư Đồ Sĩ Nhật nhìn Sĩ Thần nghiêm mặt nói, “Nên làm thế nào, ngươi tự quyết định đi!”
Hắn còn có thể làm thế nào, Nhị ca đã nói đến như vậy. Nam Lương là một nước cường thịnh, Trung Nguyên Thiên Triều cũng phải kiêng kị năm phần, Quý Vương trong tay nắm giữ binh quyền có thể nói là cùng Vương Thượng địa vị ngang nhau. Vương Thượng cũng như Tiên Vương đều muốn diệt trừ người của Việt Vương Kiếm, mười năm nay nếu không phải vì chuyện kia đã sớm xuất quân đuổi bắt, đến lúc đó Thiên Triều Hoàng Đế vì muốn quốc gia yên ổn nhất định sẽ giao bọn họ cho Nam Lương.
Chung qui cũng không thoát được hai chữ bạc mệnh. . .
Làm người phải có năm chữ : Nhân , lễ , nghĩa , trí , tín . Đất có 4 phương Đông , Tây , Nam , Bắc . Trời có bốn mùa Xuân , Hạ , Thu , Đông . Thiếu một phương cũng không làm nên đất. Thiếu một mùa thì trời không tồn tại . Người thiếu một chữ thì chẳng đáng sống trên cõi đời này . Dù cho Sĩ Thần có tức giận, có bất bình đến đâu đi chăng nữa thì y cũng phải chọn gả cho Quý Vương, vì nhân, vì lễ, vì nghĩa với gia tộc. Y còn có sự lựa chọn sao? Tôi vẫn nhớ rằng có ai đó nói Sĩ Thần thật vô tâm, nhưng có ai biết, đằng sau bộ dáng chơi bời ấy, đằng sau những cơn tức giận bất chấp kẻ khác của y, là nỗi lo cho gia đình, cho ca ca, cho tỷ tỷ.
Sĩ Hiểu muốn tranh ngôi vị Vương Phi với ta à?” Sĩ Thần khẽ ôm lấy vai tỷ tỷ, thì thầm vào tai nàng, “Đừng lo cho ta, tỷ tỷ!”
Thế nên, y đành phải gả cho một người nam nhân. . .
Lại là một kẻ mà y không hề yêu, mà cũng chưa bao giờ biết mặt.
Đau đớn. . .
Trần gian. . . thật lắm chuyện nực cười. . .
Tại sao y lại không được quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình…
Thế nên Sĩ Thần quyết định chơi một ván cờ, một ván cờ định đoạt số mệnh, một ván cờ mà chính y, vô thanh vô thức, cũng trở thành một quân cờ chứ không phải là người chơi.
Mỹ Nhân Cục. . .
“Không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho ngươi?”
Nụ cười quyến rũ đến bách hoa thất sắc, trong mắt Ngụy Vô Song cũng chỉ có thê lương buồn bã.
Bánh xe vận mệnh lại đưa đẩy. . .
Là nhân duyên, hay là nghiệt duyên đẩy đưa hai người đến với nhau, một thoáng gặp mặt trong kỹ viện, một hồi giao đấu võ công, một lúc cãi vả, tranh đấu với nhau, một bao phấn ngứa, một lần ẩm rượu, chỉ đơn giản như thế, mà trói buộc nhau cả đời.
Là thoáng chốc ngưỡng mộ người kia võ công cao cường, là một lát động lòng trước sự lo lắng của hắn, dù hắn là chính là người nhốt mình lại.
Là bất chợt kinh ngạc trước dung mạo của người ấy, cứ ngỡ là nữ tử hóa ra lại không phải, là một chút ngạc nhiên trước cái ranh mãnh trả miếng trẻ con của người ấy, là một giây luyến tình khi hai đôi môi chạm vào nhau. Có phải từ lúc đó. . .
Rượu không say nhưng lòng người lại say…
Chỉ hận là chúng ta gặp nhau quá trễ. . .
Nếu. . .
Từ đầu nếu Ngụy Vô Song không xuất hiện, Sĩ Thần có lẽ đã một lòng một dạ gả vào Vương Phủ. Ngày ấy hắn hỏi một câu [không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho ngươi], Ngụy Vô Song chỉ cười. Nụ cười của hắn Sĩ Thần rất thích, đôi mắt hẹp nheo lại, trán nhướng lên cao, vừa vô cùng anh kiệt lại vừa phóng khoáng cởi mở. Nam nhân như vậy rất đáng yêu. Nếu ngày xưa Ngụy Vô Song nói với hắn rằng [ta sẽ không thú ngươi], hoặc không nở nụ cười…
Thì có lẽ ván cờ này đã không cần phải chơi nữa…
Nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn kia, vốn cũng chỉ dành cho Hải Ngọc. Ngụy Vô Song nhắm mắt, chua xót trào dâng trong lòng, mở mắt ra, ánh mắt hàm chứa một tia sắc lạnh, “Tư Đồ Sĩ Thần, lẽ ra lúc trước nên hỏi ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi không?”
Chịu lấy ánh mắt tức giận, ghét bỏ của người kia, chịu lấy cơn đau từ mũi kiếm đang cứa trên gò má xinh đẹp, và cũng dần cứa vào tim y, Sĩ Thần nguyện đổi hết tất thảy, ngay cả tính mạng, để người kia được sống. . . dù y có bị người đó căm hận suốt đời. . .
Là y lợi dụng hắn, là y lập kế lừa hắn. . . hắn. . . không cần phải đối xử với y tốt như thế. Hắn không cần phải bên ngoài thì ghét bỏ y, nhưng lại âm thầm giúp y gạt đi tất cả mọi chướng ngại. Không cần phải gieo nên một hạt giống trong tim y, rồi lại nhẫn tâm giẫm chết nó như thế. . .
Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song, ta đối với ngươi như vậy, ngươi lại…..
Quen hắn ở Việt Thành, chỉ biết hắn tên là Ngụy Vô Song, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Thiên hạ to lớn như vậy phải tìm hắn ở đâu? Không sao, dù là ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi, Ngụy Vô Song!
Quý Vương thú y cũng chỉ vì y có gương mặt giống cha. Người đã chết, y còn tranh được với người hay sao? Nếu không tranh được, cả đời chỉ có thể làm một hình bóng thay thế, thì chẳng thà y chọn làm một góc trong tim người kia còn hơn. Một góc, dành riêng cho chính Sĩ Thần.
Câu trả lời của Ngụy Vô Song lại khiến Sĩ Thần có chút thất vọng. Sĩ Hiểu nói hắn không thích nam nhân, hắn cũng không rõ có đúng hay không, ít nhất hắn biết là hắn không thích Quý Vương. Nếu bắt buộc phải gả cho một nam nhân, hắn tình nguyện gả cho người đang đứng trước mặt. Nghĩ gì vậy? Hắn điên rồi sao?…
Sĩ Thần xinh đẹp, Sĩ Thần ranh mãnh, Sĩ Thần gian giảo, Sĩ Thần hồ ly, Sĩ Thần dám vì hạnh phúc của mình mà đấu tranh, Sĩ Thần xảo quyệt , bày ra một ván cờ nhưng rồi cũng không ngờ lại vì hắn mà ván cờ bị phá bỏ. Sĩ Thần đã thua, thua một cách triệt để, thua trong chính ván cờ của mình. . .
Si tình lắm cô liêu
Tự lúc đầu, là Ngụy Vô Song hắn tự nguyện tham gia ván cờ này một phần vì cái cảm giác mơ hồ không rõ, không muốn giao y vào tay kẻ khác, một phần vì cái kiên nghị nhưng cũng xảo quyệt của Sĩ Thần đấu tranh vì hạnh phúc của chính mình, nhưng hơn tất cả, Ngụy Vô Song hắn cũng có một phần vì tư tâm, nếu lấy được binh phù thì Kỳ Nhi sẽ không bị uy hiếp nữa.
Là Sĩ Thần lợi dụng hắn, nhưng hắn cũng không ngại dùng Sĩ Thần như một con cờ trong chính thế trận của y để đạt được mục đích của mình.
Ngụy Vô Song đồng ý giúp Sĩ Thần, không phải chỉ vì hắn, mà còn vì Kỳ Nhi. Cơ hội không dễ có, nếu lấy được binh phù thống lĩnh ba quân, có thể giải trừ nguy hiểm cho Kỳ Nhi. Đã hạ quyết tâm, Ngụy Vô Song dùng bồ câu nhắn Triển Quần Ngạo giúp hắn mang Kỳ Nhi về Dương Châu, Kỳ Nhi chết sống không chịu, cuối cùng vẫn phải điểm huyệt đạo mới có thể mang hắn đi. An trí cho Kỳ Nhi xong đâu đấy, Ngụy Vô Song mới hẹn gặp Sĩ Thần ở một trạm dịch.
Nhưng vì lẽ gì hắn lại đau lòng khi nhìn thấy nụ cười quyến rũ mà lại thê lương ấy, vì sao hắn lại tức giận khi nhìn thấy đôi tay của Quý Vương chạm vào gương mặt hoa ngọc kia. . .
Nếu tâm không động, hà cớ gì phải xót xa, đau đớn vì một kẻ xa lạ, nếu không có tình, việc gì phải giao tiểu hài tử lúc nào cũng quý hơn trân bảo vào tay người khác, còn mình thì mạo hiểm theo y đến biên quan?
Đến tột cùng, ai mới là người chơi và kẻ nào mới là quân cờ. . .
Mũi kiếm sắc bén cứa đứt hai gò má xinh đẹp, máu từ thân kiếm chảy xuống chuôi kiếm, thấm đỏ bàn tay của Sĩ Thần.
Ngụy Vô Song không rõ Tư Đồ Sĩ Thần rốt cuộc muốn cái gì, nhưng từ đáy lòng, cảm giác xót xa đang từ từ dâng lên.
Thấm đẫm cả lòng hắn. . .
Tim chợt nhói lại. . .
Tại sao???
Than thở cùng ánh trăng, ngậm cười ta đa tình
Chỉ là một lần thoáng gặp ở Thanh lâu, một lúc thoáng bất ngờ vì cái trò ăn miếng trả miếng ấy, một phút bần thần trong nụ hôn dây dưa kia. Có lẽ, ngay từ lúc hắn trói Sĩ Thần lại, con tim của Ngụy Vô Song cũng đã bị buộc lại. . .
Vốn dĩ y chỉ là ko muốn gả cho Quý Vương, cho nên mới bày ra thế trận, nhưng rồi cuối cùng y lại vì hắn mà chấp nhận mọi nguy hiểm, lật bài ngửa, tự hủy mặt mình chỉ để mong hắn được sống.
Hóa ra kiếp này, là hắn đã nợ y. . .
Nợ y hai vết dao vì hắn, nợ y một khoảng chân tâm, nợ y một mảng tình sâu đậm, nợ y cái chấp nhất vì hắn…. Nợ y cả một đời.
“Tại sao chỉ có một mình ngươi?” Sĩ Thần phi thân xuống ngựa, đấu lưng với Kỳ Nhi, cảnh giác nhìn đám dược nhân.
“Hắn bảo ta ở đây chờ ngươi.”
“Chờ ta? Hắn bảo ở đây chờ ta? Tại sao…”
“Đợi lát nữa nói sau. Nghĩ cách ra khỏi đây trước đi!”
Hắn muốn tránh, tránh khỏi cái nợ ấy, nhưng lòng không đành, hắn muốn dứt, nhưng lại không dứt được.
Duyên đã lập, nợ đã thành, hắn còn trốn được sao.
Mà hắn làm sao trốn được khi mà người kia không ngừng bất chấp đuổi theo?
Sĩ Thần không quản khó khăn vạn dặm tìm hắn, rốt cục gặp phải cái tên lẩn nhanh còn hơn con cá chạch, khiến y không thể không dùng kế để lôi hắn về, Sĩ Thần muốn đánh cược coi thử trong lòng hắn có chỗ cho y hay không? Cược cho chính y và cho chính cả Vô Song nữa, để xem thử trong tim của hắn, y có một góc nhỏ cho riêng mình không? Và cũng để xem, với hắn, y là ai?
Là một thiên niên hồ ly gian giảo, giỏi dùng mưu, giỏi dụng kế, là một người vô tâm, nhưng chung qui cũng không tránh nổi chữ tình, là một kẻ bề ngoài nhìn chín chắn nhưng trong lòng còn nhỏ nhen còn hơn con nít, là một người dám giăng bẫy bắt hắn, chỉ để nhu thuận gọi một tiếng lão gia, chỉ để chạy tới ôm hắn một cái dù trên người hắn dính đầy phấn ngứa, là một người ko tiếc thân tự hành hạ chính mình để bảo vệ lấy cái hạnh phúc mà hắn đang nắm giữ, là một người khi yêu thì sẽ yêu hết mình, một Sĩ Thần như thế, bảo sao hắn không yêu, một Sĩ Thần vì hắn mà chấp nhận thua trong chính ván cờ y bày ra, bảo sao hắn không thương, một Sĩ Thần không tiếc vì hắn mà hy sinh nhan sắc, nhận lấy tất cả mọi nguy hiểm, chỉ để tìm một con đường sống cho hắn, bảo sao hắn không nợ.
Tư Đồ Sĩ Thần!” Ngụy Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng, muốn bước đến giáo huấn Sĩ Thần một trận, lại sợ phấn ngứa trên người dính vào hắn, không ngờ bị Sĩ Thần từ xa xông đến ôm lấy, “Buông ra, ngứa chết ngươi bây giờ!”
“Lão gia, ta nhớ ngươi.”
Ngụy Vô Song dừng lại gãi gãi, vội vàng gỡ hắn ra, “Ngươi không ngứa à?”
“Ta chịu ngứa quen rồi!”
“Quen?”
“Ta tự rắc phấn ngứa trên người, như vậy Quý Vương chạm vào ta sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu, sau đó ta sẽ nói với hắn là ta bị bệnh lạ…Hắn sẽ không chạm vào ta nữa…”
“Ngươi thật đúng là bất chấp thủ đoạn.” Ngứa chết mất!
Chỉ như thế Ngụy Vô Song đã biết hắn tránh ko được y , tránh ko nổi một chữ tình này. Kể từ lúc hắn bỏ mặc tất cả để qua về Việt Vương Thành khi nghe tin y bị bệnh, là hắn biết mình đã không thể dối lòng được nữa, không thể thoát khỏi y, không thể chặt đi đoạn duyên nợ này. Ngụy Vô Song cũng đã thua, thua mọi thứ trước y. Đã không thể tránh , không thể trốn, không thể dứt, vây tại sao lại không thể trói buộc nhau cả đời, vĩnh bất phân ly?
Không trốn mới là lạ, không thể ở lại cho tên yêu tinh nhà ngươi ăn tươi nuốt sống được.
“Ngụy Vô Song, ngươi có chắp cánh cũng không thoát khỏi tay ta!”
Ngụy Vô Song quay đầu cười, đúng vậy, chắp cánh cũng không thoát.
Tim này rung động, mắt này không ngừng tìm kiếm một bóng người, tâm này không phút nào ngừng lo lắng cho người ấy. . . như thế đã đủ rồi. . .
Ngụy Vô Song đã bị sập bẫy của thiên niên hỏa hồ ly…
Hắn đã yêu . . .
Ngụy Vô Song yêu Sĩ Thần. . .
Nguyện ước nào ta từng ước trên đời đều có người trong ấy Chỉ xin ánh mắt người nhìn thấu cõi lòng ta
Mây kia phiêu bạt đến chân trời rồi cũng gặp lại nhau Muốn được cùng người vượt qua thiên hoang địa lão biết mấy…
Chuyện tình giữa Ngụy Vô Song và Sĩ Thần vốn không nên thơ, vốn không có cái ẩn nhẫn, chung tình chờ gần mười năm như của Tiểu Lâm, không có sự hi sinh hết thảy, vì một người mà sống, mà bảo vệ như của Kỳ Nhi, không có đau thương, tủi nhục, khổ cực, si vì một người, trưởng thành cũng vì một người như của Duy Nhất, không có cái mong ngóng, chờ trông, hy vọng hắn được hạnh phúc còn mình ra sao cũng không màng của Vân Phi . Cả một câu chuyện được xây dựng trên một hồi âm mưu, tranh đấu, là ta lợi dụng ngươi để mưu đồ việc riêng, là ngươi lợi dụng ta để cầu việc lớn, chứ không phải dựa trên chữ tình như các vị chủ tử khác. Đáng ra cả hai đều là những người chơi, nhưng rốt cục đã hóa thành con cờ trong thế cục của vận mệnh. Sĩ Thần rất khôn ngoan khi chọn Ngụy Vô Song tham gia ván cờ này, y biết hắn có khả năng, với võ công cao cường như thế, hắn có thể giúp y đoạt lấy binh phù về hộ thành, nhưng tại sao khi mọi việc vỡ lỡ ra y lại không đành lòng nhìn hắn chết??? Còn Ngụy Vô Song, thế nhân vô tâm, lọc lừa, đâu phải hắn không biết, vậy sao tại hắn lại tin tưởng y, để rồi đau đớn, ngỡ ngàng khi biết mình bị lừa, để rồi xót xa để rồi đau lòng khi thấy người kia vì mình mà cái gì cũng không màng. Ngụy Vô Song bỏ Sĩ Thần mà đi, cũng chỉ vì hắn không biết phải đối mặt với người kia như thế nào, hắn chưa bao giờ tin tưởng y, nhưng y lại một lòng lo cho hắn, không biết phải đối mặt ra sao với cả một mảng chân tâm mà hắn đã lỡ làm tổn thương kia, nên hắn chọn cách ra đi. Hắn bỏ đi, cũng có thể những gì xảy ra cũng chỉ là một hồi âm mưu lọc lừa, cái tình của Sĩ Thần dành cho hắn, cũng chỉ là dối gian, là vì Sĩ Thần có việc muốn lợi dụng hắn, tất cả cũng là hoa trong gương, trăng trong nước. Bỏ đi, để tự tìm câu trả lời cho mình, cũng để cho hắn bình tâm lại, hắn giận y, giận y vì đã đem chính mình và mọi người thành con cờ, để rồi khi nghe thấy tin người ấy lâm bệnh, đã biết lại là âm mưu, nhưng không thể cản mình cứ tiếp tục dấn thân vào. Thấy người kia làm bao nhiêu việc, cũng chỉ vì mong một cái ngoái đầu của mình, tâm chợt mềm xuống, hóa ra hắn đã sớm không thể bỏ y ra khỏi trái tim này, y ngang nhiên xuất hiện, ngang nhiên chiếm hữu lấy một góc trong tim hắn, ngang nhiên làm hắn đau đớn tưởng như bị phản bội, nhưng cuối cùng Ngụy Vô Song vẫn dứt không được, vẫn không thể ngăn mình yêu y. Vẫn không thể ngăn mình vướng vô chữ tình.
Sĩ Thần chờ, nhưng y không như Tiểu Lâm hay Vân Phi, một khi không có kết quả, y sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để kéo người kia về, với y, hạnh phúc là phải do mình nắm ở trong tay, đấu tranh mà có. Y biết, Ngụy Vô Song yêu y, vì nếu không yêu, tại sao hắn lại dám để bảo bối của hắn ở nơi nguy hiểm thế mà chờ y, nếu không yêu, tại sao y năm lần bảy lượt hại hắn thê thảm như thế, mà hắn vẫn không bỏ y. Hắn như thế, có đáng để Sĩ Thần hy sinh hay không? Đáng chứ, trong thiên hạ, kẻ vô tâm thì nhiều, người chân tâm thì ít. Vì sao, khi tìm thấy lại không biết trân trọng, giữ lấy nó.
Ta có tranh, cũng chỉ tranh tình cảm của người. Ta chẳng mong chuyện tình chúng ta được lưu danh sử sách, cũng chẳng cần người đời ngưỡng mộ hay thấu hiểu, chỉ mong ta được cùng người trải qua tuế nguyệt, chỉ cần trong lòng người có chỗ cho ta, chỉ như thế thôi, ta còn cầu gì hơn .
-:-Tĩnh nguyệt-:-
Lảm nhảm: Sao càng ngày càng thấy mình viết dở đi, nghĩa là sao ?