Tác giả: Wish-chan
Dịch giả: Yuki [ a.k.a Chun Yu ]
Biên tập: Gely - Harima Sayane
CP: Kinomoto Sakura x Li Syaoran
~~*~~
Ngày 1 tháng Tư…
Hôm nay… Hôm nay là sinh nhật mình!!! Sakura hào hứng nghĩ. Một buổi sáng ấm áp Chủ nhật, không phải đến trường, không phải làm gì cả.
“ANH HAI!!! HÔM NAY SINH NHẬT EM ĐÓ!!!” Sakura la lên, chạy nhanh xuống lầu. Cô chạy vào nhà bếp, trông đợi nhìn thấy nụ cười của cha bên cạnh lò nướng nấu bánh kếp, anh trai của cô sắp xếp bàn. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
À phải rồi. Cả cha và anh hai đều đi rồi. Ổn thôi. Thở dài cô ngồi xuống một chiếc ghế trống. Cũng không có Kero-chan để ăn bánh và đồ ngọt cùng. Nghĩ lại, cô không có kế hoạch gì cho hôm nay. Hầu hết mọi người bạn của cô đều bận rộn với nhiều thứ, hoặc là họ đã đi đâu đó. Có lẽ cô nên trải qua hôm nay với Tomoyo-chan.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Sakura bắt máy. “Xin chào? Nhà Kinomoto đây ạ.”
“Sakura-chan?” Giọng nói háo hức của Tomoyo truyền đến. “Chúc mừng sinh nhật!”
“Cám ơn cậu! Này, cậu có rảnh hôm nay không?”
“Ừm, tớ gọi để nói cậu vài tin xấu. Tớ thật sự rất xin lỗi, nhưng tớ phải đến thành phố với mẹ vào hôm nay. Tớ đã lên kế hoạch để ở cùng cậu, và mọi thứ. Tớ sẽ gọi cậu sau nhé, khi tớ trở lại. Có lẽ chúng ta có thể làm gì đó. Tớ sẽ gửi quà cho cậu sau được chứ? Và một lần nữa tớ thật sự xin lỗi.”
“Không sao mà, Tomoyo-chan. Tớ rất vui vì cậu đã nghĩ về nó,” Sakura nói.
******
Thật yếu ớt? Sakura thì thào với chính mình, đi trên đường, nhìn vào những ô cửa sổ của rất nhiều những cửa hàng tuyệt đẹp. Mặc dù thời tiết rất tuyệt, nó vẫn chưa phải là mùa xuân tuyệt vời. Hoa và lá vẫn chưa nở, và năm nay, hoa anh đào chưa hề bắt đầu nở tại vùng này. Cô có một chút thất vọng, bởi vì vào sinh nhật của cô luôn luôn có rất nhiều lễ hội hoa anh đào. Hôm nay là sinh nhật mình và mình đi vòng quanh một mình.
Thật sự là không có ai để ở cùng? Chiharu đã rời khỏi thị trấn. Rika có lớp dương cầm. Naoko thì đến nha sĩ.
Syaoran? Sakura lấy ra điện thoại, do dự gọi gọi đến nhà của cậu. Ừm, không có gì cả. Sau nhiều hồi chuông, cô thở dài. Không ai nhận điện thoại.
Sau đó, một bộ quần áo thu hút sự chú ý của cô. Cô bước vào cửa hàng.
Người bán hàng gật gù, “Nó trông rất tuyệt với cô. Nó hoàn toàn phù hợp.”
Sakura xoay vòng trước gương, mặc một chiếc áo xinh đẹp hợp với áo khoác màu hồng phấn, hoàn hảo với mũ beret. Cô thật sự thích nó. Nó khiến cô trông vui vẻ và đầy sức sống, phù hợp với thời tiết của mùa xuân. Hiện tại cô không có nơi nào phù hợp để mặc nó. Ừm, chuyện đó không quan trọng. “Tôi sẽ lấy nó. Tôi sẽ mặc nó bây giờ luôn.”
******
“Cà rốt, hành, cà ri,” Syaoran lẩm bẩm khi đi xuống con đường trên phố, cầm danh sách nguyên liệu.
Tim Sakura lỗi một nhịp. Người mà cô trông đợi được gặp! Bằng cách nào đó, cậu ấy có…
Ngẩng đầu, Syaoran nói, “Chào!”
“Ừm… Vậy, cậu đang làm gì đó?” Sakura hỏi đầy lo lắng.
“Mua sắm. Ha, điều tuyệt vời để làm vào một ngày Chủ nhật nắng đẹp, phải không?” Syaoran trả lời.
“Không, nó ổn.” Sakura mím môi. Tốt hơn là trải qua sinh nhật thế này.
“Vậy gặp lại cậu sau.” Như mọi khi với một tay trong túi quần kaki của mình, Syaoran rời đi.
Sakura muốn nói rằng “đợi đã,” nhưng cô không thể.
******
Vào buổi trưa, Tomoyo gọi điện cho Sakura lần nữa. “Sakura-chan, tớ thật sự xin lỗi, nhưng tớ không nghĩ rằng mình có thể trở về trước tối hôm nay. Tớ thực sự rất muốn ở bên cậu hôm nay.”
“Không sao đâu, Tomoyo-chan. Tớ không sao đâu,” Sakura trả lời.
“Vậy, cậu sẽ làm gì trong hôm nay?” Tomoyo hỏi.
“Ồ, không nhiều lắm,” cô trả lời.
“Ồ. Vậy gặp cậu ở trường vào ngày mai nhé. Tớ sẽ tặng quà cho cậu.” Tomoyo gác máy, sau đó cau mày. Chờ một chút. Cha và anh hai của Sakura đã đi rồi. Tất cả bạn bè của họ đều bận… Ôi không! Mình nghĩ rằng Sakura sẽ trải qua sinh nhật một mình! Thật tệ! Nhanh chóng, Tomoyo gọi điện thoại cho Syaoran.
“Nhà Li xin nghe,” giọng nói cộc cằn truyền đến.
“Syaoran-kun?!” Tomoyo thốt lên.
“Ừ?”
“Cậu đang làm gì vào lúc này vậy?”
“Không gì cả.”
“Err, vậy cậu có ý tưởng gì cho hôm nay không?” Tomoyo kiên nhẫn hỏi.
“Không hẳn. Sao vậy?” Syaoran cau mày.
“Cậu có thật sự biết khi nào là sinh nhật của Sakura không vậy?”
“Dĩ nhiên là tớ biết!” Syaoran trả lời như thể mình bị xúc phạm. “Một tháng Tư.”
“Tớ biết. Và hôm nay là ngày mấy?”
“Là…” Syaoran suy nghĩ.
“Một tháng Tư,” Tomoyo tiếp lời.
“CÁI—” Syaoran thốt lên. Cậu liếc nhìn lịch của mình. Chủ nhật. Một tháng Tư. Cậu đã thề là đã nhìn ra nó là một ngày khác trước đó. Ừm, sự thật là hôm nay là một tháng Tư. Sau đó cậu vỗ trán. “Ôi mẹ kiếp.”
“Ừ. Đó là tất cả những gì tớ định nói. Tạm biệt!” Tomoyo gác máy.
Syaoran đi qua đi lại trong phòng khách của mình. Dĩ nhiên là cậu biết khi nào là sinh nhật Sakura. Nhưng mà sao cậu có thể hoàn toàn lỡ nó? Cậu chưa chuẩn bị gì cả. Cậu có thể làm gì cho cô đây? Và sớm hơn nữa, sáng hôm nay, cậu chỉ đi lướt qua cô mà không hề suy nghĩ. Sao mình có thể quên mất hôm nay là một tháng Tư được, sinh nhật của Sakura. Tưởng tượng xem cô bị tổn thương thế nào khi không có ai bên cạnh.
******
“Hmm… thật độc ác khi ếm bùa lên lịch của Syaoran và khiến cậu ấy quên mất sinh nhật Sakura?” Erika hỏi.
“Ừ. Hoa Anh Đào tội nghiệp phải trải qua sinh nhật một mình,” Eron trả lời, đôi mắt vàng sáng lấp lánh.
“Nhưng sẽ rất thú vị khi thấy cô ta bị tổn thương. Cô ta nghĩ rằng Tiểu Lang hoàn toàn quên mất sinh nhât của cô ta,” Erika nói.
“A, để xem chuyện gì sẽ xảy ra trong hôm nay.” Eron mỉm cười đầy bí ẩn.
******
Trời đã bắt đầu tối. Bầu trời thành phố Tomoeda nhuốm màu đỏ thẫm và tím nhạt khi mặt trời lặn. Sakura mỉm cười hối tiếc khi chậm rãi bước dọc theo lối đi. Xung quanh cô là những người bận rộn, những đứa trẻ nô đùa, chạy nhảy cùng nhau. Không khí buổi tối thì hơi se lạnh và cô siết lấy chiếc áo khoác màu hồng nhạt chặt hơn. Trên đường, đi một mình, hít thở không khí mát mẻ của buổi tối và nghĩ về những gì đã trải qua.
Cô nghĩ về chuyện làm thế nào mình trở thành Thủ lĩnh Thẻ bài, trong năm năm vừa qua. Gặp được Kero-chan. Đảm nhận những trách nhiệm mới. Vượt qua thử thách của Yue. Đụng độ Eriol. Đối mặt với thế lực bóng tối mới.
Và gặp Syaoran. Syaoran. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, những vì sao đêm đang dần dần xuất hiện. Tại sao mình không thể thành thật với bản thân. Tại sao mình lại mệt mỏi với mọi thứ? Tại sao mình không chỉ đối mặt với cảm xúc của bản thân, bỏ lại sau lưng sự nhát gan và do dự?
Đây là cơ hội. Hôm nay là sinh nhật của mình. Có lẽ mình có thể hoàn thành thứ gì đó. Có lẽ mình có thể nói chuyện với cậu ấy. Hít thật sâu, Sakura lấy ra điện thoại và gọi điện cho Syaoran.
Cô bật cười khi không ai trả lời. Quá tuyệt. Dù sao thì chuyện gì sẽ diễn ra khi cô thú nhận cảm xúc của mình với cậu? Cậu đã nói với cô, thẳng vào mặt cô rằng cậu không còn cảm xúc gì với cô nữa vào mùa đông năm ngoái.
Cô ngạc nhiên khi có ai đó túm lấy áo của mình. Một cậu bé. Khom người, Sakura hỏi, “Sao vậy em?”
“Có ai đó bảo em đưa cái này cho chị,” cậu bé trả lời, đưa cho cô bong bóng hình trái tim màu hồng.
“Cho chị?” Sakura nói, nhận lấy bóng bay. “Đợi đã, ai vậy?” Nhưng cậu bé đã chạy mất.
Sau đó, trong tay của cô, quả bóng nổ tung, tỏa ra khói và những cánh hoa anh đào. Một lời nhắn bay ra… Chờ đã, ai đã sử dụng thủ thuật này trước đây nhỉ?
Sakura đọc lời nhắn. “Đến công viên Vua Cánh Cụt.”
“Hoe?” Không chú ý lắm, Sakura đi đến công viên. Cô cũng chẳng có gì để làm. Có một quả bóng bay trái tim màu hồng khác được buộc vào xích đu.
Lời ghi chú mới ghi, “Đi theo hoa anh đào.”
Ngạc nhiên, Sakura nhìn xuống chân của mình. Những cánh hoa anh đào làm thành một con đường mòn băng qua khoảng sân, dẫn đến phía sau khu rừng.
******
Cậu bé đưa bóng bay cho Sakura thở hổn hển quay lại chỗ của Syaoran. “Em đã đưa nó cho chị ấy rồi,” bé nói.
“Cám ơn. Đây là phần thưởng của em,” Syaoran nói, đưa cho cậu bé tiền để mua bánh.
Mọi thứ gần như hoàn tất. Cậu lùi lại để nghiêm túc quan sát thành quả của mình trong sự hài lòng. Sau đó, cậu cau mày. Tomoyo đã nói gì đó về chuyện hoa anh đào luôn luôn nở và sinh nhật của Sakura. Bây giờ thì không hề có dấu hiệu của bất cứ cây hoa anh đào nào.
******
Trời hoàn toàn tối rồi. Sakura đi theo những cánh hoa anh đào rực sáng trong bóng tối đầy cảnh giác. Đây là một trò đùa? Hơi run lên, Sakura nhìn xung quanh mình. Từ khi cô còn bé, cô đã hơi sợ hãi những khu rừng. Sẽ ra sao nếu cô bị lạc?
Sau đó, cô nhìn rõ hơn với mảnh đất đang phát ra ánh sáng và được chào đón bởi rất nhiều đốm sáng nhỏ lấp lánh xung quanh cô.
Có ai đó nhẹ nhàng đứng sau lưng cô, sau đó che mắt cô lại bằng bàn tay rộng và ấm ám. “Đoán xem ai nào?”
Cố gắng gỡ cánh tay đó xuống, Sakura nói, “Này, cậu đang làm gì vậy?”
“Thôi nào. Cá là cậu không biết ai đâu,” người đó kiên quyết, từ chối bỏ tay ra khỏi mắt của cô.
“Tớ cá là tớ biết, Li Syaoran,” Sakura nói, bật cười.
“Đúng rồi! Cậu biết tớ là ai. Giờ nhìn xung quanh xem, Sakura,” Syaoran thì thầm vào tai của cô, khi cậu bỏ tay ra khỏi mắt của.
Sakura chớp mắt. Nó giống hệt như truyện cổ tích. Xunh quanh cô là những cành cây tuyệt đẹp với những đóa hoa màu hồng. Hoa anh đào? Cô vẫn chưa nhìn thấy đóa hoa nào trong năm nay. Có vẻ như cô đã lạc ra khỏi thành phố Tomoeda nhộn nhịp để bước vào một thế giới kì diệu lấp lánh ngay giữa câu chuyện thần tiên.
“Sao cậu không nói gì? Nó không đẹp sao?” Syaoran hỏi.
“Không, không phải vậy. Nó thật đáng kinh ngạc, tớ-”
“Vậy cậu không thích nó?” Syaoran hỏi, cố gắng để cho sự thật vọng xuất hiện trong giọng mình.
“Không phải. Tớ thích nó lắm.” Đôi mắt lục bảo của Sakura ngập nước trong vui sướng.
“Thật sao?” Syaoran ngẩng đầu, hào hứng.
“Thật đó. Nó thật đẹp, giống như là vùng đất thần tiên vậy. Nhưng có một thứ tớ không rõ là… Những cây hoa anh đào…” Sakura bước đến khi cô nhìn thấy những cánh hoa anh đào trên cành cây bay trong gió.
“Ồ. Ừ thì, như cậu đã biết, những cây hoa anh đào vẫn chưa nở. Và tớ biết rằng mỗi năm vào sinh nhật cậu đều có hoa anh đào. Nhưng tớ không có lá Flowery, và tớ thật sự muốn cậu thấy được hoa anh đào.”
“Vậy cậu đã dùng gì vậy?” Sakura tò mò hỏi, nhìn vào những cái cây xung quanh mình.
“Nhìn kĩ xem,” Syaoran nói, chỉ vào một cái cây gần họ nhất.
Cô há hốc khi nhìn kĩ vào nó. “Nó là những sợi ruy băng màu hồng!” Mỗi một cây đề có cành được buộc rất nhiều những bông hoa màu hồng bằng ruy băng tạo ra những bông hoa tuyệt đẹp chuyển động trong gió.
“Cậu làm những điều này cho tớ?” Cô có thể tưởng tượng ra Syaoran cẩn thận buộc từng sợi ruy bằng vào mỗi cành của tất cả những cái cây ở xung quanh hồ, ánh sáng và chuẩn bị mỗi cây nến trong hồ, thở dài với sự bực tức khi một cây nến tắt và ánh sáng biến mất.
Sakura cười khúc khích nói, “Cậu trải qua tất cả những rắc rối này, chỉ vì sinh nhật của tớ? Cậu không cần phải làm vậy.”
“Tớ không phải, nhưng tớ muốn làm vậy,” Syaoran nói, nhìn thẳng vào mắt của cô. “Tớ muốn làm vậy ít nhất là thế này cho cậu.”
Sakura nhìn chằm chú vào đôi mắt hổ phách, phản chiếu lại ánh nến lập lòe. Syaoran… Tất cả những thứ này vì mình… Cậu quay đầu đi và thông báo, “Bánh kem! Không có sinh nhật nào hoàn hảo khi không có bánh kem.”
Sakura nhìn thấy một cái bàn nhỏ đã được chuẩn bị sẵn bên hồ với hàng trăm ngọn nến. Khi cô nhìn thấy cái bánh, cô bật cười lớn. Chiếc bánh được trang trí bằng những quả dâu và kem với hình dạng cái đầu của Kero-chan. “Cậu làm nó ư?”
“Ừm phải. Tớ muốn cậu cười, vậy nên…” Syaoran xấu hổ.
“Nó thật dễ thương! Tớ cá là nó ngon lắm, và dĩ nhiên là cậu làm nó mà.”
“Thổi nến và ước đi,” Syaoran giục.
“Được.” Lấy hơi sâu, Sakura thối tắt nến cùng một lúc.
Sau khi ước xong, Syaoran và Sakura chuẩn bị ăn bánh, mặc dù nghĩ rằng thật xấu hổ khi phá hủy khuôn mặt giống hệt Kero. Cuồi cùng, họ quá no để ăn và phần bánh vẫn còn lại.
Nhếch mép đầy xấu xa, Syaoran nói, “Nhìn xuống bánh đi. Tớ có cái này cho cậu xem.”
Không hề nghi ngờ, Sakura cúi người.
“Ha!” Syaoran đẩy Sakura xuống, mặt của cô đập thẳng vào cái bánh.
“CÁI GÌ!!!” Sakura hét lên, mặt của cô phủ đầy kem. “Sao cậu dám!” Tay đầy bánh, cô chọi nó vào mặt của Syaoran. “Tớ mặc quần áo mới hôm nay đó!”
“Tớ biết,” Syaoran nói, cẩn thận gạt đi phần kem mà Sakura ném vào mình. Màu hồng nhạt của áo khoác mỏng và váy ngắn để lộ thân hình mảnh mai của cô và đôi mắt lục bảo sáng lấp lánh, không đề cập đến chiếc mũ bây giờ đã lệch về một bên, gần như rơi xuống. Sau một lúc, cậu nói, “Trông dễ thương lắm.”
“Hoe?” Sakura dừng ném bánh. Có phải cậu vừa khen cô không? Cô đỏ mặt. “Err… Cám ơn cậu rất nhiều về bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời này.”
“Không có gì. Nó đáng để thấy mặt cậu đầy kem mà.” Syaoran cười.
“Điều đó không hay đâu. Nhưng, ùm, tớ không thể diễn tả bằng lời tớ thích tất cả mọi thứ thế nào.”
“Vậy đừng cố,” Syaoran trả lời, nghiêm túc hơn. “Có những thứ tốt nhất không nên nói ra.”
Ở đây quá tối để có thể nhìn rõ cậu. Sakura mỉm cười. Vào lúc này, bóng tối thật hoàn hảo.
“Vậy, cậu đã ước gì khi thổi nến?” Syaoran hỏi.
“Tớ không thể nói với cậu. Nó là bí mật.”
“Thôi nào. Tớ sẽ nói với cậu tớ ước gì trong sinh nhật năm ngoái.” Syaoran thúc giục.
“Cậu ước gì?” Sakura tò mò hỏi.
“Tớ cũng sẽ không nói cho cậu biết.”
“Làm ơn.”
“Được rồi. Về nhà và nhìn vào gương,” Syaoran nói.
“Eh?” Sakura nghiêng đầu, mái tóc màu nâu sáng rơi xuống sau lưng cô.
“Được rồi, vậy cậu đã ước gì?” Syaoran hỏi lần nữa.
“Nó vẫn là bí mật,” Sakura lặp lại.
“KEO KIỆT THẬT!” Syaoran độp lại.
“Xin lỗi,” Sakura bẽn lẽn nói. Nhưng cô chưa thể nói cho cậu nghe cảm xúc thật của mình.
******
Ở nhà, Sakura thay đồ ngủ. Cô cảm thấy choáng váng, mờ mịt và ấm áp. Hmm… mình tự hỏi rằng Syaoran ước điều gì. Không giống Syaoran lắm khi thổi nên và cầu nguyện.
Theo đề nghị của Syaoran, Sakura cẩn thận nhìn vào trong gương. Cậu ấy ước điều gì nhỉ? Cô nhìn thấy chính hình ảnh của mình, đôi mắt xanh lục bảo sáng ngời, gò má hồng hào, mái tóc mượt mà và bay trong gió. Cô chớp mắt rất nhiều lần.
“Hoe? Mình không hiểu được. Syaoran muốn một cái gương trong sinh nhật cậu ấy? Có ai lại muốn một cái gương chứ?”
******
Chuyện ngoài lề, vào sinh nhật của Syaoran…
“Eh? Sao cậu lại tặng tớ một cái gương?” Syaoran hỏi, khó hiểu trong suốt sinh nhật của mình. Cậu giơ lên một cái gương lớn hình bầu dục.
“Hoe? Cậu nói là cậu ước một cái gương vào sinh nhật trước,” Sakura trả lời một cách ngốc nghếch.
“Tớ nói vậy khi nào?” Syaoran độp lại, toát mồ hôi.
“Cậu có!” Sakura cứng đầu nói. “Vào sinh nhật của tớ, cậu nói, ‘về nhà và nhìn vào gương để biết được tớ ước điều gì.’”
Syaoran choáng váng. “Làm ơn nói là cô ấy giỡn đi!”
“Oh ho ho… Sakura-chan thiệt ngốc đúng không?” Tomoyo nói, cười lớn.
“Hoe-e! Cậu cười gì chứ,” Sakura hỏi, tổn thương khi quà sinh nhật của mình bị cười cợt.