Đơn vị:

[Radio Truyện ngắn #64] CHUYỆN CỦA MÈO MƯỚP (Phần 1)

?Truyện Ngắn: CHUYỆN CỦA MÈO MƯỚP (Phần 1) ?Sáng Tác: MIA ?Đọc & Dẫn: CHƯƠNG DƯƠNG ?Âm Nhạc: NHẠC SĨ VŨ ĐẶNG QUỐC VIỆT ?Link nhạc:

• You Are The Way: https://youtu.be/AlR7MoQMf1Y

• The Wonder Of Love: https://youtu.be/SM9OC1SSM9OC1SzcD

?Thiết Kế Hình Ảnh: HỒNG NHẬT - ANH THƯ

?Link phần 2: https://nhungngontaydan.com/radio-truyen-ngan-65-chuyen-cua-meo-muop-phan-2

Mướp là một chú mèo con xinh xắn, đáng yêu. Chú rất nhanh nhẹn và hiếu động. Đôi khi, Mướp cũng làm nũng người, cứ dụi đầu để được vuốt ve. Ông bà chủ cũng đều yêu quý Mướp. Nếu bà không đi đâu thì gần như lúc nào cũng thấy bà bế Mướp trên tay. Ông thì có thói quen ôm Mướp trong lòng lúc ăn cơm, thỉnh thoảng lại đút cho Mướp một miếng đồ ngon khiến chú vô cùng vui sướng, ăn xong lại nằm lim dim hưởng thụ. Vì được chiều chuộng nên Mướp lớn nhanh như thổi, lớn hơn bất cứ bạn mèo nào cùng tuổi.

Mấy lần cậu chủ đi học trên huyện về lại bế Mướp lên khen Mướp lớn nhanh. Cậu còn chọc chọc vào bụng Mướp rồi nói “lớn nhanh lên cho anh xào rau má.”

Mướp chẳng hiểu “cho anh xào rau má” là gì nhưng nhìn cậu chủ cười cười, Mướp nghĩ là chuyện tốt nên lần nào cũng meo meo đáp lại.

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
?Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm

Gần nhà Mướp có nhà của cô chuột. Mấy mẹ con cô chuột sống nheo nhóc trong cái hang tối tăm, ẩm thấp gần bờ ao. Mấy mẹ con cô đều gầy gò, nhếch nhác. Từ lúc còn ở với mẹ, chưa được đón về đây, Mướp đã được mẹ dạy đừng bao giờ qua lại với mẹ con nhà chuột bởi họ chuột xưa nay nổi tiếng hèn mọn, hay ăn cắp lại còn phá phách.

Một buổi sáng nắng đẹp, ông bà chủ đi có việc nên không bế Mướp khư khư trên tay, Mướp bèn ra sân nằm dài sưởi nắng. Đang mơ màng ngủ, bỗng Mướp nghe thấy trong bếp có tiếng động. Mướp chạy ngay vào xem xét. Nhưng bếp im phăng phắc. Mướp nghĩ mình nghe nhầm nên lại ra sân nằm. Vừa nằm xuống, Mướp lại nghe tiếng động. Lần này Mướp còn nghe rõ là tiếng mở vung nồi. Mướp chạy vào thật nhanh nhưng lại không thấy gì như lần trước. Tai Mướp không thính bằng tai của anh Cún nhưng Mướp không nghe nhầm được. Rõ ràng là có tiếng động trong bếp. Mướp quyết định rình xem thế nào. Mướp giả vờ quay ra rồi núp sau cánh cửa chờ đợi. Im ắng một lát rồi tiếng lạch cạch lại vang lên. Mướp nhìn vào trong thì phát hiện đúng là có một kẻ đột nhập. Một bàn tay màu hồng nhợt nhạt bé tí và cái mũi ướt đang cố gắng đẩy vung nồi cơm ra.

Nhanh như chớp, Mướp lao vào và chụp gọn kẻ cắp dưới những cái vuốt sắc nhọn. Kẻ đột nhập chính là cô chuột. Mướp nghĩ:

“Mẹ nói chẳng sai. Họ nhà chuột rất là hay ăn cắp vặt.”

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
?Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm

Mướp nhớ có lần mẹ bảo họ nhà chuột hay làm trò. Bị mèo bắt được thì đều lăn ra giả chết. Rồi chỉ chờ mèo nới lỏng tay ra là chuột lại lẩn mất ngay. Các móng vuốt của Mướp có phần siết chặt hơn. Cô chuột sợ hãi đến nỗi toàn thân cứng đờ, gần như không còn động đậy được.

Mướp giữ chặt cô chuột trong tay một lúc. Thấy cô chuột cứ nằm im, Mướp nới các móng vuốt lỏng ra một chút. Mướp vẫn trong tâm thế sẵn sàng. Nếu như cô chuột vùng chạy, Mướp sẽ tóm chặt ngay. Thế nhưng cô chuột vẫn bất động. Mướp thấy hơi ngạc nhiên. Rồi Mướp thả hẳn tay ra và đứng im quan sát. Cô chuột vẫn không nhúc nhích.

Mướp nghĩ: “Định giả chết đến bao giờ không biết.”

Thêm một lúc nữa cô chuột mới hoàn hồn. Mấy sợi râu mấp máy. Cô chuột run rẩy định đứng lên nhưng rồi có lẽ vì vẫn còn quá sợ hãi nên lại ngồi sụp xuống và bắt đầu khóc.

Giọng cô yếu ớt, van vỉ:

“Tôi xin cậu, cậu Mướp. Tôi trót dại. Xin cậu tha cho tôi, xin cậu cho tôi con đường sống”

Mướp hừ mũi nói: “Tha cho cô để cô lại đi ăn cắp nữa à?”

Cô chuột lí nhí đáp: “Không… Không… Không phải thế đâu… Xin cậu… Xin cậu tha cho tôi…”

“Chính mắt tôi nhìn thấy cô mở trộm nồi cơm nhà tôi mà còn nói không phải.” - Mướp giận giữ nói.

“Tôi… Tôi thật không còn cách nào nữa nên mới trót dại. Mẹ con tôi mấy ngày nay không có gì để ăn rồi. Lũ trẻ nhà tôi kêu khóc quá nên tôi mới làm liều” - Cô chuột nói liền một mạch - “Tôi biết sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi không bao giờ dám làm thế nữa đâu.”

Nói rồi cô chuột lại cúi mặt xuống khóc, cả thân mình đều run rẩy theo từng tiếng nấc. Mướp nhìn cô chuột. Cô ấy rất gầy. Lông xơ xác bẩn thỉu. Một chân bị thương cứ co chặt vào bụng. Trên lưng còn có mấy vết cào xước đang rỉ máu. Mướp thấy mủi lòng nên hạ giọng nói:

“Thôi cô đi nhanh đi. Đừng để tôi gặp lại lần nữa”

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
?Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm

Cô chuột như không tin vào tai mình. Cô sững sờ nhìn Mướp. Có ai đời mèo bắt được rồi lại tha cho chuột. À, phải rồi. Mèo bản tính thích vờn chuột. Bắt được rồi nhưng cứ giả vờ thả đi. Để chuột chạy một đoạn rồi chụp lại. Đến khi nào chuột không còn sức chạy nữa thì mèo mới kết thúc trò chơi của mình.

“Có lẽ cậu Mướp cũng muốn chơi trò đuổi bắt” - Cô chuột đau khổ nghĩ. Cô nghĩ đến những đứa con đỏ hỏn đói khát mà lòng quặn thắt. - “Thế là xong. Những đứa con tội nghiệp biết làm sao đây”

Rồi một ý nghĩ xẹt qua trong tâm trí cô chuột - “Phải chạy thật nhanh về với các con. Mình mà bị bắt thì các con chết mất.”

Rồi cô liếc mắt thật nhanh về phía góc bếp nơi có một cửa ngách bé xíu mà lúc trước cô chui vào. Chỉ cần chạy thật nhanh, chui được vào ngách là an toàn, cậu Mướp không thể nào chui vừa mà đuổi bắt được. Nhưng phải làm sao để Mướp nhìn đi chỗ khác một giây thôi, chỉ một giây thôi là cô chuột chạy được. Đang chưa biết làm cách nào để Mướp quay đi thì vận may đến với cô chuột. Có tiếng cạch rất to ngoài sân làm mèo Mướp vội nhìn ra. Nhân cơ hội ấy, cô chuột ba chân bốn cẳng chạy ngay về phía ngách nhỏ góc bếp. Cái chân bị thương của cô lúc trước co quắp trước bụng giờ cũng hạ xuống tập tễnh chạy.

Ngoài sân chỉ là chiếc mo cau khô rơi xuống. Mèo Mướp quay lại khi cô chuột vừa chui được vào cái hốc bé xíu. Cô chuột quên cả đau, vội bò dọc theo ngách để thoát ra ngoài. Mèo Mướp đi đến góc bếp ghé mắt nhìn vào cái hốc. Cô chuột sợ mèo đuổi theo nên cứ cắm đầu chạy. Cô không còn biết đau, biết mệt gì nữa. Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ là phải làm sao về được với các con. Rồi thì cô chuột cũng thoát được ra khỏi ngách. Ngách này thông ra đến giữa vườn nên khi ra khỏi ngách, cô chuột vội nhìn xung quanh một lượt. Không thấy ai, cô mới dám chạy thật nhanh về hang ở sát bờ ao. Về đến cửa hang, cái mệt, cái đau đã thấm. Cô chuột nằm vật xuống thở. Lũ chuột con thấy mẹ về thì vội vội vàng vàng ra đón. Thấy không có gì ăn, cơn đói khát làm lũ con khóc chí chóe, quên mất là mẹ đang nằm thở thoi thóp.

Mèo Mướp quan sát cái hốc tối đen. Mướp nghĩ phải lấp hốc lại để họ hàng nhà chuột không vào bếp ăn vụng được nữa. Mướp lấy khúc gỗ lớn chặn trước hốc. Nhưng rồi chưa yên tâm nên chú đi hẳn ra ngoài vườn tìm cách lấp chặt hơn. Ra đến vườn, Mướp nghe tiếng chí chóe phía bờ ao. Mướp tò mò đi ra nhìn thử. Chân Mướp bước êm như nhung nên dù đã đứng ngay ngoài cửa hang mà mẹ con nhà chuột cũng không phát hiện ra.

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
?Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm

Mẹ cứ nằm thoi thóp, con cứ khóc. Mèo Mướp sững người xót xa. Thì ra người mẹ kia vì đã bần cùng nên đành phải mò vào nhà Mướp định trộm ít thức ăn về cho con. Mướp rưng rung thương cảm. Chợt cành củi khô dưới chân Mướp gãy rắc một cái. Mướp giật mình. Mấy mẹ con cô chuột cũng giật thót mình. Lũ chuột con nín bặt, co rúm người núp sau lưng mẹ. Cô chuột trong phút chốc không còn mệt mỏi mà đứng phắt dậy chắn trước các con.

“Tôi xin cậu, cậu Mướp. Xin hãy tha cho mẹ con tôi. Tôi sẽ không bao giờ dám vào bếp nhà cậu lần nào nữa đâu. Xin cậu!” - Người mẹ tội nghiệp nói liền một mạch.

Mướp vẫn lặng yên quan sát. Cô chuột lại lên tiếng van vỉ:

“Tôi xin cậu. Lũ con tôi còn bé quá. Cậu bắt tôi đi, xin cậu tha cho chúng…”

Chuột mẹ còn van vỉ nhiều nữa nhưng Mướp chẳng nghe thấy gì. Tai Mướp như ù đi. Mướp thấy mẹ con nhà chuột thảm hại quá!

Từ bé đến lớn, Mướp được sống trong êm đềm với ông bà chủ. Chưa bao giờ Mướp biết đói, biết rét là gì. Mướp nào biết ngay gần nhà mình, gần với cuộc sống êm đềm của mình lại có những mảnh đời bất hạnh như mẹ con nhà cô chuột.

Hết phần 1.